12A5 Nguyễn Du
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

12A5 Nguyễn Du

WELCOME TO OUR CLASS
 
Trang ChínhPortalliTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 Anh đã sai lầm khi giấu em

Go down 
Tác giảThông điệp
TrầnHạoNam
Gà Trưởng
Gà Trưởng
TrầnHạoNam


Tổng số bài gửi : 118
Registration date : 31/10/2007

Anh đã sai lầm khi giấu em Empty
Bài gửiTiêu đề: Anh đã sai lầm khi giấu em   Anh đã sai lầm khi giấu em Icon_minitimeSun 02 Mar 2008, 4:17 pm

đây là 1 câu chuyện có thật của em gái tớ hoi` xưa xem xong ý kiến naz'


Tôi nhìn theo cái dáng thất thểu của Nam, cảm thấy cay lòng. Bao nhiêu lần Nam đến tìm tôi thì cũng bấy nhiêu lần anh buồn bã quay về. Có lúc, tôi thấy anh ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế đá thân quen. Nơi ngày xưa có những nụ cười trong vắt của tôi, nơi ngập đầy kỷ niệm…

Tôi trốn tránh Nam, tự ái trong tôi quá lớn, tôi cảm thấy mình bị tổn thương như một con búp bê đang hạnh phúc trong tủ kính bất ngờ bị người ta mang ném ra đường. Tôi đau đớn nhận ra mình không là gì cả. Và tôi cảm thấy sợ lòng thương hại của bất kỳ ai. Tôi chui rúc trong cái vỏ mặc cảm của mình, tôi sợ mình bị tổn thương thêm một lần nữa, tôi sợ!

… Hùng là bạn thân của Nam. Tôi không nhớ mình đã quen Hùng trong lúc nào, chỉ biết là từ khi gặp nhau, tôi luôn nhớ đến anh, có lẽ vì sự quan tâm đặc biệt mà anh dành cho tôi. Vì những săn sóc ân cần như đối với một đứa em gái nhỏ. Tôi thấy mình nhỏ bé trước Hùng, tự cho phép mình vòi vĩnh những yêu thương thiếu vắng trong cụôc sống xa nhà. Và tôi cảm thấy hạnh phúc lắm, sung sướng lắm. Tôi không để ý đến ánh mắt Nam dành cho tôi, hình như luôn ẩn chứa một nỗi xót xa ( mà cho đến bây giờ tôi mới kịp nhận ra). Trước giờ tôi vẫn xem Nam là một người anh mà tôi có thể nhõng nhẽo thoả lòng. Nam cũng gọi tôi là Nhóc, và hay cốc đầu tôi mỗi khi tôi bướng bỉnh không chịu nghe lời. Tôi nhớ có lần anh giận, tôi dầm mưa về sốt mê man. Anh lo đến sụt mấy Kg. Khi tôi tỉnh dậy, hình ảnh đầu tiên tôi bắt gặp là nụ cười của anh mếu xệch. Tự dưng tôi thấy thương anh quá, mọi giận hờn cũng tan đi. Tình cảm của tôi dành cho Nam trong veo như tình yêu của một đứa em gái vậy.

Hùng mỗi sáng chờ tôi đi học, mỗi chiều đợi tôi về. Hùng bảo chỉ muốn thấy tôi, lúc nào cũng vậy. Tôi nhìn sâu vào mắt Hùng, tuyệt nhiên không tìm ra một chút giả dối nào, Hùng chân thật, chân thật đến nao lòng.

Tôi, Nam và Hùng thường đi chơi chung với nhau, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, cái ghế đá nằm dưới tán bằng lăng trổ hoa tím ngát đã trở nên quen thuộc với tôi tự bao giờ. Đôi khi không có tôi, hai người vẫn ngồi nơi ấy, chỉ để nhìn lên phòng tôi ở tít tận trên lầu và đoán xem tôi đang làm gì, học bài, soi gương hay là thơ thẩn đọc thơ. Khi Nam kể lại, tôi bật cười, cho là anh ngớ ngẩn nhưng tôi vui lắm, cảm thấy mình được quan tâm, mình là kẻ hạnh phúc nhất trên đời.

- Nếu sau này tụi anh làm một chuyện gì đó có lỗi, thì em có tha thứ không Nhóc?

Tôi cười giòn tan, đưa tay chỉ một ngôi sao sáng nhất:

- Em sẽ bắt anh Nam lên trời hái ngôi sao ấy về đền cho em. Anh dám làm em buồn à? - Tôi ngắt một hoa bằng lăng, rứt từng cánh hoa: giận nè, không giận nè, giận - cánh hoa cuối cùng, tôi giơ lên cao: Anh Nam thấy chưa? Hoa còn giận huống gì là em.

Tôi quay sang Hùng, cảm thấy khuôn mặt anh phảng phất một nét buồn vời vợi…

Mỗi ngày Nam mang đến cho tôi một nhánh bằng lăng tím ngát bảo là của Hùng. Đây là loài hoa tôi thích nhất, tôi sung sướng đón nhận, nụ cười tràn ngập nắng vàng. Tự hỏi lòng sao Hùng không đến mà lại nhờ Nam tặng cho tôi. Hay là anh mắc cỡ, tôi mỉm cười một mình, nhớ Hùng, nhớ những lời yêu thương anh dành cho tôi, nhớ sự quan tâm ân cần làm tôi thấy ấm lòng, nhớ cả ánh mắt anh trìu mến. Những buổi đi chơi của chúng tôi nhiều hơn và dài hơn. Thường thì, Nam tìm cớ bỏ về để tôi và Hùng được bên nhau.

Hùng kể cho tôi nghe về gia đình anh, về quê hương anh, vùng đất tươi đẹp mà tôi chưa được đặt chân đến bao giờ. Anh kể về tuổi thơ làm cho mìên ký ức tôi thả trôi sông bây giờ lại dạt về, ắp đầy kỷ niệm. Tôi chìm đắm trong câu chuyện của anh, những vì sao lấp lánh trên đầu. Tôi nhận ra mình yêu Hùng, yêu nhiều lắm… Và tôi sợ mất anh, nỗi sợ mơ hồ trong tiềm thức, dường như có ai gọi tên tôi, ai đó níu tôi đi và báo tôi hãy xa Hùng. Tôi ngước nhìn trong đôi mắt ấy, chừng như có một nỗi xót xa không thể gọi tên. Ánh mắt ấy cho đến bây giờ tôi vẫn không thể nào quên được.

Có lần anh hỏi tôi giống như câu hỏi của Nam:

- Nếu một ngày anh làm một điều gì đó có lỗi với em, em có giận anh không? - Tôi ngơ ngác.

Anh vội cười:

- Không có gì, là anh hỏi thế...

Nhưng tôi không còn vô tư nữa, anh và Nam đang giấu tôi chuyện gì? Lẽ ra tôi không nên biết chuyện ấy, không nên biết và cũng không muốn biết. Nhưng có gì lẩn trốn mãi được đâu?

Chị ấy đến. Đêm trời sao nhiều lắm, dằng dặc một góc trời, chị ấy đến thăm Hùng. Trong câu chuyện của anh, sao không một lần nhắc đến chị. Tôi ngơ ngác bàng hoàng, tôi không muốn hiểu.

Nơi ghế đá quen thuộc chỉ có Nam và tôi. Nam im lặng, tôi im lặng. Chỉ có gió làm nhánh bằng lăng chao vào tóc tôi. Hùng đi qua tôi, cái nhìn xa xót, anh giới thiệu tôi là em gái. Chị vuốt tóc tôi, mỉm cười: " Em xinh quá!". Giọng chị nhẹ nhàng như gió thoảng, mái tóc dài của chị xoắn vào áo Hùng. Họ đi bên nhau, hạnh phúc. Tôi cười với chị, nụ cười rạng rỡ nỗi niềm.

- Xin lỗi em, chỉ vì anh không muốn nhìn thấy em đau khổ. - Giọng Nam nặng nhọc phá vỡ không khí ngột ngạt đang bao trùm.

Tôi quay nhìn anh, ánh mắt anh xót xa, tôi chợt thấy giận anh hơn bao giờ hết, tôi ghét ánh mắt đó, ánh mắt thương hại dành cho một kẻ bị bỏ rơi. Anh đã biết hết mọi chuyện sao không hề nói với tôi một lời nào. Còn tạo điều kiện để tôi và Hùng được gần nhau. Anh không muốn thấy tôi đau khổ ư? Nhưng anh làm như vậy còn khiến tôi khổ gấp trăm lần. Anh ác lắm, ác lắm biết không Nam? Tôi muốn hét lên, muốn trút mọi nỗi đau đớn vào anh nhưng tôi không thể, tôi nghẹn ngào trên vai anh như một đứa trẻ.

- Hùng yêu em... - Nam vuốt tóc tôi dỗ dành.

Trời ơi, lúc này mà anh còn dối em được sao Nam? Tôi nấc lên. Giọng Nam buồn thiu:

- Em biết không, Hùng nó cũng đau khổ lắm, nó yêu em nhưng không thể bỏ rơi Lan, gía mà Hùng gặp em sớm hơn, giá mà...

- Anh đừng nói nữa. Tôi lạc giọng vụt chạy đi. Anh đang an ủi tôi hay đang bào chữa cho Hùng? Tôi không cần. Không cần gì hết. Trong lúc này, tôi thấy mình đáng thương như một con mèo ướt.

Những ngày sau Hùng có đến tìm tôi. Tôi mang những nhánh bằng lăng giờ đã khô quắt, gửi lại cho anh. Tôi biết mình làm như vậy cũng chẳng có ích gì, nhưng tôi không muốn giữ lại "điều gì đó có lỗi" của anh làm tôi tan nát. Tôi có giận anh không? Nhưng thật trớ trêu, những đoá hoa ấy không phải của Hùng. Tôi thấy mình đáng thương và ngờ ngệch. Những cánh hoa mỗi ngày Nam mang đến, Nam ơi anh còn giấu em chuyện gì nữa đây?

Hùng xin lỗi tôi, anh đâu có lỗi. Tôi nhìn sâu vào mắt anh, vẫn không thấy một sự giả dối nào. "Hùng yêu em...". Không, tôi hét lên rồi vụt chạy, những cánh bằng lăng rơi dưới chân, tôi cả thấy dường như cơ thể mình rệu rã.

Tôi trốn tránh Hùng, trốn tránh Nam, lầm lũi như một cái bóng. Nam vẫn đến tìm tôi. Chiếc ghế đá giờ đây chỉ còn một mình anh lặng lẽ. Tôi nhớ quá cái ngày tôi trong trẻo bên Nam và Hùng, tôi dang tay đếm sao trời và chọn cho mình ngôi sao sáng nhất. Quá nhiều kỷ niệm, có thể gọi tên?

Tôi mở cửa sổ nhìn vể gốc bằng lăng, giật mình nhìn ra Nam, bóng anh đổ thành một vệt dài dưới ánh trăng. Đầu óc tôi trống rỗng, tôi chênh vênh bước và nhận ra mình đang đứng trước Nam.

- Nhóc! - Tiếng Nam thảng thốt.

Tôi khóc trên vai Nam, những giọt nước mắt không tên, thấy lòng mình hoá bướm bay đi. Nam vuốt nhẹ tóc tôi: Ngoan nào, Nhóc con!

... Tôi đã xa, xa cả Nam và Hùng. Tất cả bây giờ chỉ còn là một vùng ký ức...

Đố ai nằm võng không đưa
Đố ai gặp lại người xưa không nhìn.
Đố ai quên được chữ tình
Đố ai quên được bóng hình người yêu.
Người ta nói yêu là ngốc,
Bởi chữ tình là nguồn gốc chữ ngu.
Về Đầu Trang Go down
 
Anh đã sai lầm khi giấu em
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
12A5 Nguyễn Du :: Diễn Đàn Chung :: Dành cho người độc thân-
Chuyển đến